top of page

Gai xương rồng

  • Writer: Lăn - Tâm lý học tuổi trẻ
    Lăn - Tâm lý học tuổi trẻ
  • Jun 13, 2020
  • 4 min read

Updated: Jul 27, 2020

Người ta luôn lấy xương rồng là ví dụ cho sự kiên cường, sức sống mạnh mẽ. Nhưng mấy ai dám từ bỏ một cuộc sống êm đềm, hạnh phúc để lựa chọn một cuộc sống đầy giông bão để rồi phải học cách sống kiên cường như cây xương rồng nhỏ. Cũng chẳng ai trong chúng ta muốn khoác lên mình một vỏ bọc gai góc, xù xì. Mà đó chẳng qua là cách chúng ta đối mặt với thực tế cuộc đời đầy khắc nhiệt của bản thân mình.

Người ta thấy được sự kiên cường, sức sống mãnh liệt của xương rồng nhỏ giữa cuộc đời bão giông những chẳng mấy ai thấy được sự cô đơn nơi cuộc đời rộng lớn của xương rồng cả. Một lời bài hát rất đỗi quen thuộc: “hai tay a ôm xương rồng rất đau”. Nhưng có ai thấu, có bài hát nào hiểu xương rồng cũng rất đau, đau trong cô đơn và trầm lặng.

Tự cười bản thân tại sao cô giống cây xương rồng nhỏ kia đến vậy? Cô cũng đang khoác lên mình một vỏ bọc gai góc và cô đơn. Đôi mắt cô mơ màng nhớ về những chuyện đã qua… Ngày ấy, cô là một cô gái trẻ, miệng luôn nở nụ cười tươi rói, cả người luôn tràn đầy năng lực, phát ra những hào quang tích cực mà bất cứ ai gặp cũng cảm nhận được. Năm ấy cô gặp anh – một chàng trai có tất cả nhưng chẳng có gì cả. Anh có ngoại hình điển trai, có học thức, có sự nghiệp, có gia thế,… anh có tất cả mọi thứ mà ai cũng mong muốn, ao ước có được. Một khởi đầu dường như đã là vạch đích nhưng với con tim đang rỉ máu thì mọi thứ đó đều trở lên vô nghĩa, a đang ở vạch xuất phát của con đường hạnh phúc mà không biết có ngày tới đích hay không. Nhưng hiện tại con đường ấy quá mịt mờ… Anh cũng từng là một chàng trai ngông cuồng, yêu hết mình, sống hết mình, bất chấp tất cả làm những điều mình cho là đúng, làm tất cả vì người mình yêu thương,…Để rồi cuối cùng, chính mối tình ấy, chính người con gái ấy đã làm nên anh bây giờ. Một người lạnh lẽo đến vô tình, đóng chặt mọi cảm xúc, đóng chặt niềm vui, niềm hạnh phúc của bản thân. Và rồi chính ngày định mệnh ấy, tại nơi đây, một góc nhỏ trong một quán cafe nhỏ nơi góc phố cô đã gặp anh, họ đã gặp nhau như một định mệnh lớn của đời người nhỏ. Cô đến và cứ thế từng chút, từng chút một tiến vào cuộc đời anh, vỗ về, xoa dịu nỗi đau trong anh, tìm lại trong anh con người vui vẻ, nhiệt huyết ngày xưa ấy. Họ đã cùng nhau đi qua con đường thanh xuân hạnh phúc ấy. Cùng nhau đi qua bao vùng đất lạ mà hóa thân quen, hóa kỉ niệm, cùng nhau tiến lên trong công việc, cùng thay đổi và hoàn thiện vì đối phương, cùng dạo phố những ngày hạ rực rỡ, đến những ngày đông lạnh giá,… Cứ thế từng dòng kỉ niệm ùa về trong cô. Những tưởng hạnh phúc đã tới, những tưởng họ chính là định mệnh của nhau nhưng tất cả bỗng chốc đều hóa hư không. Hạnh phúc bỗng chốc vỡ vụn. Cô ấy đã trở về, mối tình thanh xuân của anh đã trở về. Khi tình còn vương Ta chẳng thể buông. Anh biết anh đã sai với cô, anh chẳng thể nào bù đắp những tổn thương mà anh gây ra cho cô, anh thương cô. Nhưng trái tim anh lại một lần nữa thổn thức vì cô ấy. Và có lẽ họ mới chính là định mệnh của nhau và cô chỉ là một chốc thoáng qua trong cái định mệnh ấy. Buông… Cô đau lắm, hận lắm, nhưng cô chẳn thể nào làm khác, vì trái tim ấy đã không còn là của cô. Cô không biết buông rồi cô có còn hạnh phúc không, nhưng nếu không buông cô chắc chắn sẽ bất hạnh. Cô đã chọn cách buông cho bản thân mình cơ hội hạnh phúc. Cô vẫn phải mạnh mẽ bước tiếp con đường trước mắt. Cô ngày càng chín chắn hơn, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn nhưng cũng trầm lặng hơn, cô đơn thu mình trong góc nhỏ của cuộc đời, tĩnh lặng ngắm nhìn cuộc sống. Trở về với thực tại, cô mỉm cười ngắm nhìn cây xương rồng nhỏ trên góc bàn đang âm thầm nảy thêm những trồi non hỏ bé khác. Cô tuy cô đơn giữa dòng đời rộng lớn nhưng luôn hạnh phúc trong không gian nhỏ của mình, luôn có gia đình và bạn bè bên cạnh. Và hơn hết cô biết đã đến lúc mình mở lòng cho những người luôn thầm lặng chờ đợi mình, chờ đợi ngày mầm non nảy trồi, chờ đợi ngày sẵn sàng ôm lớp vỏ gai xương rồng một cách hạnh phúc không đớn đau. Xương rồng nhiều gai anh vẫn nắm. Vì anh đang đắm chìm trong hạnh phúc. Yêu em.


Không đau khổ nào là mãi mãi, không hạnh phúc nào là trường tồn. Tất cả mọi thứ đều mang tính thời điểm, nhưng thời điểm đó kéo dài bao lâu, kết thúc khi nào là do chúng ta quyết định. Nâng được thì buông được, đóng rồi cũng có thể mở ra. Hạnh phúc không bao giờ là muộn. Hãy mạnh mẽ đón chờ hạnh phúc nhé! - Lăn -

Thank you

Lăn - Tâm lý học tuổi trẻ là một dự án phi lợi nhuận với mục tiêu đem lại và nâng cao kiến thức tâm lý tới cộng đồng, chúng tôi mong nhận được sự ủng hộ và đóng góp của các bạn. Xin cảm ơn!

(*) Bản quyền bài dịch thuộc về Lăn - Tâm lý học tuổi trẻ. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là “Nguồn: Lăn - Tâm lý học tuổi trẻ”. Các bài viết trích nguồn không đầy đủ, đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

(**) Follow Facebook Lăn - Tâm lý học tuổi trẻ để đọc các bài dịch khác và cập nhật các bài viết mới hằng ngày.

Comments


Liên hệ hợp tác:

Thanks for submitting!

© 2023 by The Book Lover. Proudly created with Wix.com

bottom of page